Như trong một entry tôi viết hồi cuối tháng 3 nhan đề: 549-Cù Huy Hà Vũ sẽ được thả vào chiều ngày 24.03.2011? (*). Sau đó ít ngày tôi có cuộc điện đàm với ông anh ruột đang sống ở quê, trao đổi về chuyện di dời mộ cho song thân của tôi để nhường đất cho qui hoạch đô thị mới. Thấy ông anh than phiền, có ông chi ủy viên nói với anh rằng tôi viết bài đăng trên mạng bênh vực một tên phản động chống phá cách mạng. Tôi hỏi, thế anh đã xem bài đó chưa? Anh nói chưa xem. Nhưng thấy tay chi ủy viên đó nói tôi đã có cảm tình với tên Nguyễn Trường Vũ như vậy là không nên. Nghe cái tên Nguyễn Trường Vũ lạ hoắc tôi gặng hỏi thì anh nói, hôm đi nhận huy hiệu 40 năm tuổi đảng về thì tay chi ủy nói cũng nghe người ta nói lại thế chứ tay chi ủy này cũng có biết tay Trường Vũ phản động kia mặt mũi ra làm sao đâu...
Qua câu chuyện đó mới thấy trình độ rất nhiều cán bộ cốt cán của đảng ta ngày nay như dạng Ba Náo (Bí thư chi bộ nơi Tống Văn Công sinh hoạt đã từng có câu nói nổi tiếng: "Hoàng Sa - Trường Sa chỉ là nơi bãi hoang chim ỉa...") và tay chi ủy viên nơi anh tôi đang sống là rất phổ biến. Không biết có phải nhờ sự trung thành của những cốt cán này mà đảng vẫn đang kiên định những thứ mà cả những người yêu đảng nhất cũng không hiểu nổi con tàu do đảng lèo lái sẽ đi về đâu?
Nay trước thềm phiên xử phúc thẩm tiến sỹ luật Cù Huy Hà Vũ (CHHV), tôi xin post lại ý kiến thẳng thắn của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo và nhà thơ Bằng Việt để cho những ai còn có ác cảm với tôi, cho tôi là đã có thiện cảm và bênh vực vô lối một người trí thức dũng cảm như CHHV thì hãy tự xem lại mình.
Luận về những việc khôn hay ngu mà hai nhà thơ tên tuổi đang bàn tới khiến tôi lại nhớ tới một câu danh ngôn rất nổi tiếng của một nhà thơ Tây Ban Nha thế kỷ 16-17 như sau:
"Sự may rủi, xấu hay tốt, sẽ mãi mãi ở với chúng ta. Nhưng nó sẽ có cách giúp đỡ cho người thông minh và quay lưng lại với người ngu đần" (Lope de Vega)
Lope de Vega (1562-1635) - Nguồn: wikipedia
Gocomay___TẠI SAO TÔI KÝ KIẾN NGHỊ TRẢ TỰ DO CHO CÔNG DÂN CÙ HUY HÀ VŨ?Nguyễn Trọng Tạo
Chưa rõ Kiến nghị trả tự do cho CHHV với 2000 chữ ký của các tướng lĩnh, nhân sĩ, trí thức và những người dân quan tâm đến vụ án CHHV sẽ có tác động gì đến phiên xử phúc thẩm vào ngày 2/8/2011 hay không, nhưng đây là một luồng ý kiến không thể bỏ qua ở một đất nước mà luôn tuyên bố là chế độ bảo đảm Tự do – Dân chủ.
Tôi là người cũng đã ký tên vào bản kiến nghị này (số thứ 51), bởi tôi hiểu rõ vì sao tôi lại ký tên vào đó.
Sau khi danh sách được công bố trên trang BoxitVN, một cán bộ an ninh thân quen điện thoại hỏi tôi:
- Anh có ký tên vào Kiến nghị không?- Có chứ.- Ôi anh của em, anh ký vào đó làm gì?- Anh muốn vụ án CHHV được minh bạch, đàng hoàng chứ không thể luộm thuộm như nó đã xảy ra.- Vậy theo anh thì nó có gì khuất tất không?…Chúng tôi đã trao đổi với nhau, và chú em của tôi vui vẻ nói:- Vâng, em tôn trọng ý kiến của anh.
* * *
Ý kiến của tôi là:
Một là: Tại sao một vụ án “tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” lại khởi đầu bằng 2 bao cao su đã sử dụng? Đây là một kịch bản vụng về, gậy dị nghị về cung cách “làm án” của lực lượng CA vốn rất nhiều thành tích chống tội phạm. Vậy mà không hề được giải thích cho toàn dân ta và thế giới biết.
Hai là: Các ý kiến và khiếu kiện của CHHV là hoàn toàn công khai nhằm tác động đến Đảng, Nhà nước và Nhân dân. Cho dù những ý kiến đó có cái đúng, cái sai thì vẫn cần được tiếp thu, trao đổi, vì đây là ý kiến và khiếu kiện của một công dân đặc biệt – một công dân trí thức am hiểu luật pháp. Phải nói, CHHV có nhiều ý kiến sắc sảo giàu tính dự báo và gợi mở, đặc biệt là thư gửi nguyên Chủ tịch nước Lê Đức Anh về vấn đề quan hệ Việt – Trung.
Nhà thơ Huy Cận và Cù Huy Hà Vũ
Ba là: CHHV là con của một công thần, 2 nhà thơ nổi tiếng Huy Cận và (cha nuôi) Xuân Diệu, lại được tiếp xúc với nhiều nhà lãnh đạo cao cấp của đất nước như Võ Nguyên Giáp, Lê Đức Anh, Nông Đức Mạnh, v.v… Đó không phải là lý do tiên quyết để bảo đảm cho thân nhân, nhưng đó là một điểm mạnh mà không phải ai cũng có trong việc tiếp thu truyền thống yêu nước và tri thức.
Bốn là: Vụ án xử sơ thẩm vội vàng và phức tạp đã gây ra sự bất tín về sự minh bạch và công bằng cho một vụ xử án, ảnh hưởng không nhỏ đến dư luận trong nước và thế giới, đến nỗi GS Ngô Bảo Châu đã khái quát: “Không thể bảo vệ chế độ bằng sự sợ hãi”.
Vì vậy, việc xử phúc thẩm vụ án CHHV phải làm rõ công tội để mọi người dân có thể “đồng thuận” được.
Mục đích chính của bản kiến nghị là đề nghị “trả tự do cho công dân CHHV”, điều đó không có gì đi ngược với chân lý và sự phát triến dân chủ trong xã hội Việt Nam.
* * *
Trước đây mấy ngày, sau khi dự lễ phong tặng danh hiệu Anh hùng Lao động cho Nhà văn Sơn Tùng, tôi và Nhà thơ Bằng Việt ngồi uống bia với nhau.
Câu chuyện thế nào lại dẫn đến vụ Cù Huy Hà Vũ và “cú đạp lịch sử” của một cán bộ an ninh đạp vào mặt người dân biểu tình vừa qua. Cũng xin nói thêm, Nhà thơ Bằng Việt từng học luật ở Liên Xô (cũ), nguyên thành ủy viên kiêm Phó chủ tịch Hội đồng Nhân dân thành phố Hà Nội và hiện đang tiếp tục giữ chức Chủ tịch Liện hiệp VHNT Hà Nội, ông là một người hiền lành và chín chắn, một trí thức tiêu biểu từng được chọn tham gia đoàn trí thức chúc mừng đại hội Đảng vừa rồi. Tôi phải kể ra dài dòng thế vì tôi khá bất ngờ về ý kiến của ông trước 2 sự kiện trên. Ông nói:
- Nếu không tha bổng cho Cù Huy Hà Vũ thì đấy là một sự ngu xuẩn
Tôi thấy ông dùng 2 từ “ngu xuẩn” hơi nặng, nhưng ông bảo:
- Ngu xuẩn, không thể dùng chữ nào khác – Và ông nói tiếp – Ngay cả việc tay CA đạp vào mặt người biểu tình, nếu lãnh đạo không xin lỗi dân thì cũng là ngu xuẩn.
Nhà thơ Bằng Việt
Tôi im lặng nhìn vào vỏ chai bia trên bàn. Vẫn chỉ 2 chai Ken chưa hết. Thì ra không phải bia nói (vì bia lượng của ông không thấp như thế). Bằng Việt đã nói lên sự hiểu biết và ngẫm ngợi của mình.
Tôi tự hỏi, tại sao một nhà trí thức, một ông quan đương chức, một nhà thơ nổi tiếng như Bằng Việt lại phải nói lên tiếng nói lương tâm của chính mình như thế. Và tôi hiểu đó là Sự Thật.
Còn các ngài, các ngài nghĩ sao?…
Hà Nội, 30.7.2011
____
Bếp lửa
Bằng Việt
Một bếp lửa chờn vờn sương sớm,
Một bếp lửa ấp iu nồng đượm,
Cháu thương bà biết mấy nắng mưa.
Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói,
Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi,
Bố đi đánh xe khô rạc ngựa gầy.
Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu,
Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay.
Tám năm ròng cháu cùng bà nhóm lửa,
Tu hú kêu trên những cánh đồng xa.
Khi tu hú kêu bà còn nhớ không bà?
Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế,
Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế.
Mẹ cùng cha bận công tác không về,
Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe,
Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học,
Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc.
Tu hú ơi chẳng đến ở cùng bà,
Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa?
Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi,
Hàng xóm bốn bên trở về lầm lụi,
Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh.
Vẫn vững lòng, bà dặc cháu đinh ninh:
“Bố ở chiến khu bố còn việc bố,
Mày có viết thư chớ kể này kể nọ,
Cứ bảo nhà vẫn được bình yên”.
Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen
Một bếp lửa lòng bà luôn ủ sẵn,
Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng,
Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa
Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ,
Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm,
Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm,
Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi,
Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui,
Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ.
Ôi kì lạ và thiêng liêng – bếp lửa!
Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu,
Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở:
- Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa?
(1963)
------------------
*****
Lịch sử sẽ chứng minh cho Cù Huy Hà Vũ.
Trả lờiXóaNhất định là như thế, thưa bác Phú Hòa!
Trả lờiXóaDân tộc và nhân dân là người đẻ ra lịch sử!
Trả lờiXóa