++ Hãy đến với nhau bằng tấm lòng trung thực!++

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

Trịnh Kim Tiến: Những đứa trẻ không có ngày mai

Nguồn: bandoclambao 
Đôi lời với bạn đọc:

Theo link của bạn đọc có comment trong bài "Ai là người đẹp nhất 6 tháng đầu năm 2011?", chủ Blog lấy bài viết sau đây của Trịnh Kim Tiến từ bandoclambao

Nếu Kim Tiến có 'lạc' vào Blog nhỏ này, thì sau bài viết này là bài thơ tôi tặng em được viết hôm 17/3/2011, sau những ngày bố em bị mất. Bài đã đăng lên Blog, nhưng đã bị hacker xóa hôm 05/6/2011 (ngay hôm chuẩn bị có cuộc biểu tình phản đối Trung cộng lần đầu tiên). 
 
Chúc Kim Tiến sau những mất mát hãy vươn lên, xứng đáng với gái Bách Khoa mà chủ Blog rất ngưỡng mộ!
------------------------------------------
Chỉ khi bạn thật sự mong muốn ai đó được hạnh phúc, thậm chí hạnh phúc đó không phải dành cho bạn, bạn mới hiểu rằng bạn đã yêu người đó thật sự mất rồi…

Và tôi đang nghĩ về chúng, những đứa trẻ ko có ngày mai …

Sau khi ba mất, cuôc đời tôi ghi sang một trang khác, bước chân tôi tiến đến một nơi xa lạ, một con đường mà tôi không và chưa bao giờ nghĩ đến…

Và một lần nữa, điều kì diệu lại đến, nó tô lên cuộc sống của tôi là những cảm giác kì lạ đến vô chừng…

Tôi chưa hề nghĩ rằng tôi – một con bé nghịch ngơm, nhí nhảnh, chỉ biết la cà, đùa giỡn giờ lại trở thành một điều gì đó. Hình tượng người con gái xuống đường thể hiện lòng yêu nước, thật lòng là có choáng ngợp trong ánh hào quang, pha vào đó là chút gì đó áp lực, chút nặng nề, và một chút sợ hãi…

Với tà áo dài, cùng những “bước chân Việt”, tôi xuống đường với trái tim chân thành chỉ vì 1 điều “ TỔ QUỐC tôi yêu “… thật cảm động, cũng muôn phần tự hào khi thấy được hình ảnh của chính mình sao lại đẹp đến vậy. Cái đẹp ko phải vì mình đẹp, cái đẹp mà tôi khó có thể diễn tả thành lời, nó ko giống những tấm ảnh tôi vẫn thường hay đi chụp choẹt cùng bạn bè…

Có người nói, có lẽ tôi chỉ vì ham vui, thích “ khoe đẹp” nên tôi xuống đường… Tôi buồn… rất buồn. Nhưng ko sao, tôi ko quan tâm, tôi biết trái tim mình đang đập theo nhịp nào, tôi hiểu việc tôi đang làm có ý nghĩa ra sao, tôi chỉ cần biết vậy thôi, nghĩ đến điều đó thôi. Nếu để ý, nếu nghĩ đến lời người khác nhiều quá có lẽ tôi sẽ ko chịu được mất.

“Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã đóng góp.


Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi.”

Rồi có người nói tôi là phản động, bất mãn chính quyền nên mới “gây rối trật tự công cộng”, đêm nằm cứ nghĩ về điều này mà tôi tủm tỉm cười, chưa bao giờ nghĩ mình được gắn cái mác ấy vào người đâu. Ba mất rồi, tôi còn cả một gia đình đang chờ tôi gánh vác, cứ nghĩ đến giả sử có cái cảnh mà tôi đi tù vì tội “phản động”, mẹ tôi, bà tôi, em tôi đứng bơ vơ mà nhìn theo bước chân tôi khi bị đưa đi thì mắt tôi đã bắt đầu có thể rưng rưng. Tôi sinh ra trên đất nước này, mảnh đất này nuôi tôi lớn khôn, ấy thế mà tôi lại đem bán nó, đem bán cả linh hồn của mình. Thôi thì mới 22 tuổi đã được gắn tặng cho “danh hiệu” đó cũng là 1 điều hiếm có, cũng ko có gì đáng phải nghĩ ngợi, vì những điều khiến mình bật cười khi muốn khóc.

“Lý trí có thể mách bảo điều ta phải tránh, còn con tim sẽ chỉ cho ta biết điều phải làm”.

Từ khi ba mất, tôi ko thể nói hết lời cảm ơn đến mọi người, những sự chia sẻ quan tâm ấy, đối với tôi đã trở thành nguồn động lực quá lớn, giúp tôi vượt qua những đau thương mất mát kia để mà tiến bước như ngày hôm nay. Không gì có thể thay thế tình con người, điều này luôn là một bí mật với những con người ko có trái tim… suỵt…

Sau khi cùng mọi người tuần hành xong, đã có rất nhiều cuộc điện thoại sẻ chia, tâm sự cùng tôi, làm cho tôi muốn khóc… tại sự yếu đuôi của người con gái hay tại cái tình cảm kia khiến trái tim tôi không khỏi rung lên vì xúc cảm!

Và trong đó, có những tấm lòng Việt nơi phương xa, quê người, họ chỉ có thể dõi theo về đất nước, quê hương bởi những trang mạng, các blog cá nhân qua những lời họ nói, tôi cảm nhận thấy sự buồn bã họ nhìn về quê hương mà thương xót trong câm lặng, đâu phải ai cũng muốn ra đi, đâu phải ai cũng muốn rời xa nơi chôn rau cắt rốn – quê mẹ thương yêu, đâu phải ai cứ ở nước ngoài cũng là bán nước, phải không? Riêng tôi cho là vậy.

Họ hỏi tôi, họ có thể giúp gì cho cuộc tuần hành của chúng tôi? Thật sự họ muốn làm một điều gì đó cho đất nước, có người họ hỏi tôi rằng, có thể nhờ tôi mua 100 cái áo với biểu tượng chống Trung Quốc để gửi tặng mọi người có được không? Hay là họ có thể làm điều gì đó để giúp đỡ mọi người tuần hành. Không! Tôi đã trả lời họ vậy. Không phải vì tôi coi thường tấm lòng của họ, tôi thực sự cảm kích họ…Vì những người xuống đường tuần hành ai cũng là người khá giả mà vì đây là 1 cuộc tuần hành trong sáng, chúng tôi không muốn để những người không có trái tim đem nó ra bôi nhọ, chụp mũ những tấm lòng yêu nước, chúng tôi chỉ muốn thể hiện lòng yêu nước của mình một cách đơn thuần nhất, dù có vất vả, có mệt mỏi, nhưng niềm hạnh phúc sẽ tồn tại mãi mãi trong hàng triệu trái tim.

Không những vậy có những người họ còn quan tâm, muốn chia sẻ với hoàn cảnh của gia đình tôi, họ khiến tôi xúc động vô cùng, mặc dù gia đình tôi ko khá giả, và tiền thì ai cũng cần và ai cũng thiếu nhưng hiện tại cũng không thể được vì tôi đã tham gia tuần hành. Đã là một thanh niên, sinh viên xuống đường yêu nước thì tôi không thể nhận được. Không biết cách nghĩ của tôi như vậy liệu có đúng không? Có quá nâng cao mình? hay quá đặt nặng vấn đề chăng? Nhưng thật sự là tôi thấy sợ, sợ cá nhân mình sẽ làm ảnh hưởng đến những người khác.

Trong lần tình cờ tôi biết đến một hoàn cảnh đáng thương khác của gia đình chị Nguyễn Thị Liễu ở Chương Mỹ, Hà Tây. Chị là công nhân nhà máy xây dựng đặc biệt Giai Đức, một công ty do người Trung Quốc làm chủ, chị đi làm với mức lương 1,3 triệu đồng/ tháng, bữa cơm của gia đình chị ngon nhất cũng chỉ là cá kho với trứng. Một tay người phụ nữ đáng thương ấy phải gồng gánh cả một đại gia đình, chồng chị bị chất độc màu da cam, không được bình thường và hoàn toàn không có khả năng lao động, mẹ già đã 80 tuổi, 2 đứa nhỏ con chị cộng lại cũng chỉ tròn 10 tuổi (1 đứa 6 tuổi và 1 đứa 4 tuổi), cái tuổi còn chưa biết đánh vần, lại thêm cô e gái chồng cũng bị chất độc màu da cam. Vậy mà, chỉ vì chị cùng 1 số các công nhân khác của nhà máy đình công để mong tăng 1 bữa ăn trưa thêm 5 000 đồng nữa (đang là 10 nghìn tăng lên 15 nghìn thôi) mà chị phải chết, còn 1 số người khác bị thương. Sau khi giết chị, người ta nói đó là tai nạn khi lưu hành giao thông. Công ty Giai Đức đổ hết trách nhiệm cho nhân viên bảo vệ Lê Tuấn Minh, kẻ đã lao cả xe tải vào đoàn người đang đứng trong cổng công ty. Đến nay, Lê Tuấn Minh có lẽ cũng chỉ đi tù vì vi phạm an toàn giao thông, còn số phận của gia đình chị sẽ đi về đâu? Hai đứa nhỏ dại biết sống ra sao… “mồ côi khổ lắm ai ơi”, đau thương mất mát biết bao giờ nguôi, tương lai, cuộc đời của chúng sẽ đi về đâu, ngày mai của các em? Ngày mai của các e còn có hay không?

Ôi! Những đứa trẻ không có ngày mai.

Vòng tay ai ôm lấy đôi vai, ai ru em trong những đêm đông lạnh buốt, tê tái lòng cho sự đớn đau…

Hãy dành tấm lòng của mọi người đến với các đứa trẻ đáng thương. Xin hãy cứu lấy cuộc đời 2 đứa nhỏ, đem lại cho các em hơi ấm của tình người, bảo vệ tâm hồn non nớt của trẻ thơ.
Mọi người có thể liên hệ trực tiếp đến gia đình chị:
Nguyễn Văn Tám – thôn Tiên Tiến, xã Tân Tiến, huyện Chương Mỹ, Hà Nội
Số điện thoại: 01668699199
Hoặc có thể đợi sau khi chúng tôi nhận được sự ủng hộ của 1 số người quen, sẽ tổ chức 1 buổi đến thăm gia đình chị Liễu và sẽ lập 1 sổ tiết kiệm đứng tên người nhà chị. Sau đó mọi sự ủng hộ mọi người có thể trực tiếp chuyển vào tài khoản đó.

Cầu mong lũ trẻ sẽ tìm được sự thanh thản và yên bình trong một thế giới có nhiều điều mà chúng không thể hiểu được nó.

Trịnh Kim Tiến
------------------------------------------------

Thơ tặng Trịnh Kim Tiến!
Nguyễn Hữu Quý

Hình ảnh em xuất hiện đầy trên báo
Nghị lực, thông minh, ơi cô gái Bách khoa
Em cố vượt lên nghịch cảnh xót xa
Làm trụ cột khi mẹ như điên dại!

Trên mẹ nữa, còn đây bà nội
Tuổi chín mươi nước mắt đã cạn khô!
Nỗi oan này trời đã thấu em ơi!
Mong cho em vượt lên nghịch cảnh!

Đất nước hôm nay còn nhiều ám ảnh
Quá khứ hào hùng, hiện tại đau thương?!
Oan khuất dân mình ở khắp muôn phương
Bút mực nào kể sao cho hết!

Hãy vượt lên nỗi oan khôn xiết!
Còn bên em là hàng triệu trái tim
Của nhân dân nước Việt Nam mình
Đang uất hận như là em uất hận

Ta vẫn tin có ngày mai sáng lạn
Hết đêm dài, trời rạng hừng đông
Việt Nam mình sẽ Dân chủ, Tự do
Để mọi người hạnh phúc, ấm no!

17.3.2011

------------------
*****


10 nhận xét:

  1. toi rat cam dong khi doc bai viet cua chau trinh kim tien /toi thay chau da thuc su truong thanh ,vung vang ,khon ngoan lam / dac biet la tam long cua chau / chuc chau va gia dinh moi su tot lanh /

    Trả lờiXóa
  2. Trịnh Kim Tuyến thật sự làm tôi ngưỡng mộ!
    Em thật đặt biệt!

    Trả lờiXóa
  3. Lịch Sử Sang Trang

    Cảm ơn bác Quý nhiều;
    Tôi rất trân trọng Trịnh Kim Tiến. Đọc và coi hình Kim Tiến, tôi nhớ đến lời nhân vật trong „Trùng Quang tâm sử“ của Cụ Phan Bội Châu: Đời tôi chỉ nghiêng mình kính phục trước những Anh hùng và Mỹ nhân. Nếu có cẩn thận lắm thì vẫn có thể nghĩ Kim Tiên là Anh Thư (Trí tuệ và … Đẹp) [Chợt nghĩ thôi, thật không quá hẹp hòi, nhưng chữ „Hoa hậu“ đã bị một số người làm cho … giảm thiêng; Đành dùng „Đẹp“ theo ý „Chân-Thiện-Mỹ“.]
    Tôi thấy chữ dùng của nhà văn Lê Trọng Văn hay, nhưng xin ghi chung nơi đây để thấy cái „Sang Trang“ là cụ thể.
    Thân mến.

    Lịch sử sang trang – Khi mỗi con người cùng chung tay với Đồng Bào mà BƯỚC TỚI,
    Vượt lên đau thương, vượt qua những nhỏ nhen;
    Bước chân lịch sử“ * vẫn đi lên, không bao giờ chờ đợi,
    Để lại phía sau mọi vô minh và những đớn hèn!

    *
    Trích thơ Cụ Lão thành Cách mạng Nguyễn Hữu Đang.

    Trả lờiXóa
  4. Cảm phục em lắm cô SV Bách Khoa.

    Trả lờiXóa
  5. Qua nhà Quý gặp em Kim Tiến
    Tim đập dồn...Cứu nước đứng lên
    Gác thù nhà xưống đường đuổi giặc
    Xứng danh em, con cháu Bà Trưng.

    Vào mạng gặp em, rạng rỡ cười
    Em vì Tổ quốc khí hăng say
    Anh chỉ lo, mai Bách khoa ấy
    Họ gọi em lên, khổ em tôi.

    Em hãy vững tâm, có triệu người
    Sẵn sàng tranh đấu với em đây
    Trường có nhắc nhở, họ có đuổi
    Hãy bền gan, em có trường đời.

    Chủ nhật sau anh đi biểu tình
    (Em bận thi à, cứ yên tâm)
    Anh sẽ dương cao hình em đẹp
    Anh theo Kim Tiến, đi biểu tình.

    Trả lờiXóa
  6. Rất cảm ơn các bác đã có lời động viên Kim Tiến; chúc em đạt được nhiều thành công và cống hiến cho Đất nước!

    Trả lờiXóa
  7. em đẹp hơn tất cả các lọai hoa hậu, người mẫu đầu đất của VN từ trước đến nay.chúng chỉ như nhưng con bup bê ko hồn lúc nào cũng chỉ trực khoe mông ,vú, đùi để nổi danh.còn các lọai báo chí quốc doanh hiện nay thì sao?đọc mà phát ớn tòan một lũ cầm bút ăn hại đái nát.mở báo ra chỉ thấy tràn ngập cảnh hiếp dâm ,giết người, cướp của, dạy làm tình.em hãy tìm sát thủ mà trả thù cho bố em bây h việc đó ở VN đâu có khó.chúng nó dùng luật rừng thì em hãy đáp trả bằng luật rừng,chúc em ngày càng đẹp hơn và vững vàng trong cuộc đời

    Trả lờiXóa
  8. ở Tam Kỳ - Quảng Nam có em Huỳnh Thục Vy,ở Hà Nội có em Trịnh Kim Tiến,thật là các trang nữ nhi hào kiệt của thế kỷ XX1

    Trả lờiXóa
  9. Em Trinh Kim Tien khong nhung dep ma con co mot khi phach hao hung, hien ngang it co gai nao sanh bang, that cam phuc voi long yeu nuoc va tinh nguoi cua em, hinh anh em trong cuoc bieu tinh it nhieu cung lam cho dang may rau ho then, oi co gai Ha Noi dang yeu biet may, anh khong du tu ngu de dien ta ve em, xin cam on em Trinh Kim Tien.

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm Blog này