++ Hãy đến với nhau bằng tấm lòng trung thực!++

Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011

Xuân Lộc: Lẽ nào ta sống mà không hy vọng ?

 
TIẾN HÓA NGƯỢC
 
 Đứng thẳng hai chân
                            vượn hóa
                                            thành người
Mất mấy ngàn năm
                                 kỳ công   
                                             tạo hóa...
Chỉ vài giây
                 có kẻ làm
                                     phép lạ
               
Sống khom lưng
                                   để hóa con gì ?

THƠ : LƯƠNG TẠ KINH LUÂN
Lẽ nào ta sống mà không hy vọng ?
Xuân Lộc
Kể từ ngày bước ra khỏi rặng tre làng,tiếp xúc với cuộc sống tập thể cũng là lúc tôi mang trong lòng ác cảm với một thứ người ...ngợm .Dẫu biết rằng đấy là "một phần tất yếu của cuộc sống",nhưng sao cái phần tất yếu đó luôn khó nuốt đối với tôi đến thế.?
Phàm những ai không có thực lực,khả năng để tự vận động đã đành.Có cả những người thông minh,giỏi giang nhưng vẫn ươn hèn ,khom lưng để mong tiến thân nhanh hơn kẻ khác.
Để đạt mục đích họ sẵn sàng bỏ ngoài tai những lời khinh khi,bỏ ngoài mắt những cử chỉ coi thường của đồng nghiệp,bạn bè...miễn sao làm vừa lòng cấp trên .Và điều này dường như không thể có con đường nào khác trong môi trường xã hội hiện nay nếu ai đó muốn bay cao .
Bởi cái xấu đã tồn tại thành quy luật trong mọi thời đại rồi,nên con người dĩ nhiên phải sống chung với nó.Nhưng cái sự khinh khi thì không thể thoát ra khỏi đầu của những kẻ ngang tàng,ngay trực.
Đôi lúc tôi cũng tự hỏi,sao kỳ vậy ?Tạo hóa ban cho con người  ân huệ được hóa thân thành một loài động vật bậc cao,làm bá chủ muôn loài.,đi thẳng bằng hai chân,Hà cớ chi con người lại không hưởng thụ ân huệ tuyệt vời đó ?
Biết bao nhiêu trang sách,bao nhiêu văn nhân,bao nhiêu thế hệ từ đời này sang đời khác lên án,khinh khí cái thói xu nịnh,ươn hèn của con người mà vẫn không thức tĩnh được những kẻ tiến thân bằng đường luồn cui.Buồn lắm  thay.!
Thầy giáo trẻ Lương Tạ Kinh Luân gửi cho tôi bài thơ Tiến hóa ngược, đúng vỏn vẹn 30 từ.
Lạ thật ! Chỉ có 30 từ thôi mà làm lòng tôi xốn xang cả mấy tháng nay.
Có một điều gì đấy như là sự đồng cảm trong tâm thức làm tôi thích thú vô cùng.Mấy câu thơ ngắn gọn,nhẹ nhàng nói lên được những gì sâu lắng,bao trùm những nỗi uẫn ức trong tôi về cái tính xấu xa nhưng hợp lý của một hạng người,Hạng người hào nhoáng bên ngoài,nhưng tối tăm bên trong, thành đạt với nhiều người nhưng thất bại với chính mình.Đấy là hạng người đáng thương hơn đáng trọng.
Để đạt được đỉnh cao của danh vọng,thỏa mãn được nhu cầu vượt lên người khác họ phải suốt đời chịu cảnh cá chậu chim lồng.,khom lưng cúi đầu với cấp trên,trút những nỗi trái ngang xuống đầu cấp dưới.Để cuối đời lại cô độc,xa lạ với đồng loại xung quanh.
Phép lạ của tạo hóa là ở chổ đó.Trãi bao nhiêu năm tháng thời gian,không phải hàng ngàn mà hàng triệu triệu năm loài vượn mới tiến hóa được thành con người có trí tuệ phát triễn cao .Theo Luật tiến hóa của Đắc Uyn.
Đứng thẳng hai chân
                            vượn hóa
                                            thành người
Mất mấy ngàn năm
                                 kỳ công   
                                             tạo hóa...
Một quá trình dài dằng dẵng,không đơn giản chút nào.Đấy đúng là một kỳ công của tạo hóa.
Thế nhưng để đập phá kỳ công vĩ đại đó,con người chỉ mất có một giây.Thật đơn giản !
Sống khom lưng
                                   để hóa con gì ?
Một câu kết đầy lý thú.Hỏi mà cũng là khẳng định,Không cần lời giải thì ai cũng biết khi con người khom lưng trước người khác,họ đã không còn là người nữa ,chỉ còn là con mà thôi.Nhanh thật ! Sự hủy hoại nhanh hơn bất cứ thứ vũ khí nào mà trí thông minh của loài người có thể tạo ra..
Thầy giáo Lương Tạ Kinh Luân đã phải trãi qua bao nhiêu trăn trở trong những đêm ngồi bên trang giáo án.Chuẩn bị những bài giảng cho học trò nhưng cũng đồng thời tìm lời giãi cho chính mình .Hiện thực cuộc sống, những gì đã được tiếp thu trên ghế nhà trường,quan hệ với đồng nghiệp xung quanh...nếu không có một tấm lòng thì khó mà tìm ra đáp án.
Để được sống với lương tâm trong sáng,đúng nghĩa với một con người,làm chủ được bản thân trong môi trường xã hội hiện nay đã là vô cùng khó khăn.Làm một người thầy tốt ,đúng nghĩa lại càng khó khăn gấp bội.
Tôi hiểu thầy đã suy tư nhiều lắm để cố gắng vượt lên chính mình,vượt lên sự sợ hãi đang trùm lên cả một thế hệ người Việt hôm nay .Sự cẩn trọng bao giờ cũng là cần thiết,nhất là trong môi trường giáo dục.Nhưng tôi mừng,vì nhận ra trong khi phát ngôn những lời chân thật lại khó khăn hơn những lời dối trá thì đã có những luồng ánh sáng ló rạng ở cuối chân trời.
Những câu thơ viết lên tự lòng người dễ đi vào lòng người như thế không phải là một điều kỳ diêu đó sao.Tôi viết những dòng tản mạn này trước hết là đễ chia sẽ sự đồng cảm với một người thầy ,người bạn.Cũng là nói lên niềm tin của mình vào một tương lai.
Khi con người nhận ra sống khom lưng trước đồng loại là một sự hủy diệt  chính mình thì cuộc sống sẽ đáng yêu biết chừng nào ?
Lẽ nào ta sống mà không hy vọng ?
Thuận An 28/7/2011
------------------
*****


1 nhận xét:

  1. Lòng dân oán thán biết kêu ai
    Người thời ăn thịt, kẻ ăn khoai
    Dân đen cày cuốc rồi sung lính
    Quan tham ngồi chốc chỉ ăn chơi
    Mồ hôi, xương máu bao đời đó
    Lập chiến công kia để dành ai?
    Trời xanh có thấu lời oán thán
    Nào hãy trừ TÀ, đập BẤT CÔNG!

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm Blog này