++ Hãy đến với nhau bằng tấm lòng trung thực!++

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

Hội đồng… “thập cẩm”.

Nguyễn Hữu Quý

Đọc ĐƠN KIẾN NGHỊ KHẨN CẤP của nhạc sĩ Văn Thành Nho, đăng trên Blog Phạm Viết Đào, người đọc không khỏi chột dạ cho sự bi hài của việc xét giải thưởng trong lĩnh vực âm nhạc và sáng tác âm nhạc.

ĐƠN KIẾN NGHỊ KHẨN CẤP của nhạc sĩ Văn Thành Nho làm tôi lại nhớ đến bài XÚC CẢM BI, HÀI CỦA NHÀ VĂN TRƯỢT GIẢI! của nhà văn Nguyễn Hiếu, mà trong bài viết của mình ông đưa ra khái niệm “chia quả thực” của Hội NVVN.

Có thể nói, chưa bao giờ người Việt lại thấy sự nhố nhăng (xin được phép gọi như thế!) của giới hoạt động trong lĩnh vực văn hóa nước nhà, và tại sao nó lại thê thảm đến như vậy.

Trong đơn kiến nghị của mình, nhạc sĩ Văn Thành Nho viết:

… Phủ định hàng loạt tác phẩm là chứng nhân của lịch sử, đã ăn sâu vào đời sống và tâm tư tình cảm của nhân dân hàng chục thế kỷ (năm) qua như Đất nước trọn niềm vui, Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng, Dòng sông quê anh dòng sông quê em, Gửi em chiếc nón bài thơ, Người lái đò trên sông Pa ko, Huế tình yêu của tôi, Cung đàn mùa xuân… là sự báng bổ lịch sử cần phê phán một cách nghiêm khắc. 

Suy cho cùng, khi đồng tiền có thể mua được mọi thứ trên đất nước Việt Nam hôm nay, thì “sự báng bổ lịch sử” như cách nói của nhạc sĩ Văn Thành Nho, âu cũng là chuyện tất yếu, khi mà đám văn nô, bồi bút, trí trá… đang lũng đoạn nền văn hóa và văn học nước nhà.

Như vậy là, Hội Nhạc sĩ Việt Nam, cũng như Hội NVVN đã để lại cho người đọc nói riêng và nhân dân ta một cái nhìn rất… “thập cẩm”.

Một lần nữa, tôi lại xin mượn lời của nhà báo kỳ cựu Lê Phú Khải, trong bài viết “Lời ai điếu cho một nền báo chí nô bộc”, để nói không chỉ riêng đối với giới báo chí, Hội NVVN mà dành cho cả Hội nhạc sĩ Việt Nam, và có thể dành cho nhiều “Hội” khác nữa:

Tôi không ngờ các nhà báo lão thành mà xưa nay tôi từng ngưỡng mộ lại có thể vô cảm đến thế, dối trá đến thế, hèn hạ đến thế! 

Chỉ biết nói rằng, khi mà tầng lớp trí thức không còn biết trọng danh dự, thiếu đi cái “tầm” và cái “tầm”, trở thành những con cừu dễ bề bị sai khiến, nô lệ của thói háo danh, hoặc trở thành đám văn nô, bồi bút, trí trá, trí ngủ, và sẵn sàng báng bổ lịch sử v.v… thì báo hiệu một điều gì đó rất nghiêm trọng cho chế độ đã sinh ra và dung dưỡng đám người ấy.

18.8.2011



------------------
*****



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm Blog này