Nguồn: Blog Quê choa
Đôi lời với bạn đọc:
Cảm ơn nhà văn Nguyên Ngọc, ông đã có bài viết liên quan đến việc ông giám đốc CA Hà Nội Nguyễn Đức Nhanh trả lời dư luận xung quanh vụ việc: hình ảnh công an tên là Minh đạp vào mặt anh Nguyễn Chí Đức, nay đã trở nên nổi tiếng khắp thế giới.
Hôm qua, trong lúc giới Blogger đang theo dõi phiên tòa phúc thẩm CHHV, thì có lẽ Blog Nguyễn Xuân Diện là người đưa tin sớm nhất về việc CA Hà Nội trả lời công luận; tôi đã viết một comment, nhưng rồi tôi lại xóa đi, vì nghĩ rằng, sẽ có người nói lên sự trơ trẽn của ông GĐ CAHN.
Hai câu hỏi mà nhà văn Nguyên Ngọc hỏi ông Nguyễn Đức Nhanh trong bài này đã nói lên điều này.
Cũng trong việc này, tác giả Hồ Bất Khuất đã nói thẳng bằng một bài viết có tựa đề: "Lừa chúng tôi về truyền thông bằng truyền thông là rất khó". Như vậy, theo tác giả Hồ Bất Khuất, đây là một sự lừa dối, và quả thật, đúng là sự lừa dối, có điều, sự lừa dối quá mức thô bỉ, đến độ vô liêm sỉ của người đứng đầu ngành công an Hà Nội.
Trong tổng số 131 comments trên Blog Nguyễn Xuân Diện, có lẽ nội dung sau đây nói lên nhiều điều:
- Cái đoạn video sờ sờ ra đấy mà họ còn cãi được. Sợ quá.
--------------------------------------------------------------------------
Nghĩ về vụ Nguyễn Chí Đức
Nguyên Ngọc
Ngày hôm qua, bên cạnh vụ tòa phúc thẩm Hà Nội y án đối với Cù Huy Hà Vũ – việc chắc chắn không chỉ trong 10 năm nữa (7 năm tù và 3 năm quản chế) mà còn rất lâu, rất lâu nữa chưa yên, không thể yên đâu; còn có một việc trông có vẻ nhỏ hơn nhiều nhưng theo một cách nào đó cũng quan trọng không kém: Việc ông giám đốc công an Hà Nội Nguyễn Đức Nhanh chính thức trả lời dư luận về vụ đàn áp biểu tình yêu nước ngày 17-7-2011, nói rõ ràng rằng không hề có đàn áp, chỉ giữ trật tự giao thông thôi, chính anh Nguyễn Chí Đức, người bị hại, cũng công nhận trước cơ quan điều tra “không bị ai đánh, chỉ có sự xô xát khi đưa anh Đức lên xe buýt”. Nghe rất hiền lành và ngon ơ! Thì sáng nay, phóng viên Khánh An của đài RFA công bố toàn văn trả lời của anh Nguyễn Chí Đức. Anh Đức phẩn nộ nói: “Nội dung họ bảo tôi khẳng định không bị đánh là sai. Thực sự tôi đã nói là tôi bị đạp nhưng tôi không xác định ai là người đạp vào mặt tôi. Lúc ấy ở cạnh xe buýt, mình không biết ai đạp cả, bị đạp xong mình rất tá hỏa. Tôi đã nói thế rồi. Nhưng điều này mới quan trọng, lúc ấy làm việc với rất nhiều công an thành phố, viện kiểm sát và với cả giám đốc công ty tôi là bí thư đảng ủy thì tôi đã chỉ mặt tất cả những người công an ở đấy bảo là “Tôi làm việc này là vì Đảng…”.
Vậy lần này, thưa ông Nguyễn Đức Nhanh, ông trả lời thế nào với Nguyễn Chí Đức, với Khánh An của RFA, và với công luận đây?
Trong việc này còn có một điều rất đáng chú ý: Qua tất cả vụ việc, qua những ứng xử của Nguyễn Chí Đức từ khi tên anh được nhắc đến, ta có thể thấy rõ đó là một con người hết sức bình thường, rất an phận, không hề không muốn làm bất cứ điều gì để khác dù chỉ một chút những người chung quanh, một công dân lẫm lũi và tội nghiệp, ngay cả khi bị hại nặng nề cũng sẵn sàng cho qua, quên đi, “không muốn đi quá sự việc” như anh nhiều lần nói khi có người quan tâm đến anh và vụ của anh. Một người tuyệt đối trung thành và tin tưởng ở đảng, trong bất cứ tình huống nào, ngay cả lúc bị hại khi mình đấu tranh vì đảng, vì nước …, vâng một người như vậy đấy, chứ không phải một người anh hùng kiểu Cù Huy Hà Vũ mà Ngô Bảo Châu đã so sánh với những người anh hùng trong lịch sử; không, một người vô cùng nhỏ bé và vô danh, luôn muốn thu mình lại đến mức nhỏ bé nhất để sống yên thân …, con người tội nghiệp ấy bây giờ sau tuyên bố bỉnh thản của ông Nguyên Đức Nhanh, đã phải đau đớn nói rằng anh đã bị đẩy đến đường cùng.
Dài một chút nhưng tôi nghĩ ta nên chịu khó nghe lại lời Nguyễn Chí Đức nói với RFA: “Các bạn nên nhớ báo Hà Nội Mới là cơ quan ngôn luận của đảng ủy Hà Nội chứ không phải là một tờ báo bình thuờng, báo giải trí, báo Dân Trí hay VnExpress, những báo đấy đối với tôi không quan trọng nhưng báo Hà Nội Mới, chính nghĩa nó khác hẳn. Tôi rất buồn. Tôi nói chuyện với một anh công an thành phố, tôi nói với anh là “Các anh làm thế là các anh đẩy em vào đường cùng rồi. Nó làm mất danh dự của em. Cú đạp đối với em không có ý nghĩa gì cả, nhưng các anh làm thế là coi như tất cả họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp cơ quan họ đọc bài báo đấy thì họ nghĩ em là cái gì? Trong khi đó, sự thật vẫn là sự thật”.
Tôi đang rất phẫn nộ, rất buồn. Bố mẹ tôi đã rất phẫn nộ. Lúc đầu tôi giấu sự việc ấy để không cho ai biết. Bố mẹ tôi không biết, tại vì tôi biết bố mẹ tôi xem cái (video clip) đấy là rất phẫn nộ nên tôi giấu. Nhưng có 4 người công an, trong đó có công an phường, công an thành phố, đến nhà tôi thì bố mẹ tôi lúc đầu còn trách móc tôi là tại sao lớn rồi còn đi biểu tình, tại sao ra đấy làm gì cho người ta bắt bớ cho nó khổ mà chả giải quyết được gì cả. Nhưng sau khi bố mẹ tôi xem phóng sự đấy, bố mẹ tôi rất phẫn nộ và bố tôi nói luôn: “Đây là quân phát xít!”.
Thưa ông Nguyễn Đức Nhanh, bố mẹ Nguyễn Chí Đức gọi những người lính của ông như vậy đấy, ông trả lời sao?
Khi một Cù Huy Hà Vũ hay các nhân sĩ trí thức tên tuổi lên tiếng, tất phải rất suy nghĩ. Người xưa gọi đó là “Sĩ phu quay mặt”.
Nhưng khi những người ở tận đáy xã hội, nhỏ bé nhất trong xã hội, suốt đời chỉ mong được yên phận như Nguyễn Chí Đức và bố mẹ anh đã thấy bị đẩy đến đường cùng, đã thấy xã hội này là không còn sống được đối với họ nữa, thì là chuyện khác hẳn rồi đấy. Là báo động đỏ!
Vụ Nguyễn Chí Đức không hề nhỏ đâu, đặc biệt sau tuyên bố phủi tay của ông Nguyễn Đức Nhanh. Có gì như là dấu hiệu của sự tận cùng.
N.N
Tác giả gửi cho Quêchoa
--------------------------------------------------------------
Lừa chúng tôi về truyền thông bằng truyền thông là rất khó!
Nguồn: Blog Nghệ nhân huyện Quỳnh
Tôi làm việc trong lĩnh vực truyền thông gần 30 năm nay, khi người ta còn lạ lẫm với từ truyền thông (ở Tạp chí Cộng sản có người cho rằng đó là từ “truyền thống” thiếu dấu sắc!) nên ít nhiều có hiểu biết về lĩnh vực này. Thời gian gần đây, tôi buồn chán vì báo chí của ta “lá cải hoá” ghê quá, nhưng vẫn phải đọc, theo dõi, xử lý thông tin… Tôi làm việc này cho riêng mình là chính, chỉ những khi không chịu nổi mới nhỏ nhẹ lên tiếng (chủ yếu cho đỡ quên nghề). Gần đây nhất, tôi quan tâm đến vụ việc những người yêu nước đi biểu tình bị đàn áp thô bạo. Việc này đã được chính người bị đánh (chính xác là bị đạp vào mặt, vào ngực) kể trước khi có ảnh , có clip được đưa lên mạng. Sự việc gây bức xúc đến nỗi những người vốn rất kiềm chế như TS Nguyễn Quang A, Nguyễn Huệ Chi, Nguyễn Xuân Diện, GS Chu Hảo và nhiều nhà trí thức nữa phải lên tiếng. Họ không lên tiếng bâng quơ mà viết thư gửi đích danh ông Giám đốc Sở Công an Hà Nội Nguyễn Đức Nhanh.
Tôi cho rằng, sự việc đã rất rõ ràng. Nếu cấp trên không có chủ trương đàn áp, chỉ có cấp dưới làm thì chỉ cần kỷ luật cấp dưới, xin lỗi người bị đánh đập, xin lỗi nhân dân cả nước là xong.
Hôm qua (2/8/2011) Công an Hà Nội đã chính thức trả lời về sự việc này. Nội dung trả lời vui cũng có, nhưng buồn là chủ yếu. Vui là ở chỗ ông Nguyễn Đức Nhanh trả lời rõ ràng, rành rọt: Biểu tình là thể hiện lòng yêu nước và Công an Hà Nội không có chủ trương đàn áp người biểu tình. Buồn là ở chỗ, tuy công nhận như vậy và trước những bằng chứng không thể chối cãi, ông Nhanh vẫn không công nhận là đã có những đơn vị, những cá nhân công an đàn áp người biểu tình. Hơn thế nữa, báo chí (chính thống) còn đưa tin là chính anh Nguyễn Chí Đức cũng nói rằng mình không bị đánh. Tuy nhiên, không biết các ông sỹ quan cao cấp của ngành công an thông tin thế nào, còn báo chí chính thống đưa tin rất lung túng và mâu thuẫn. Đọc những thông tin như vậy, tôi hoang mang và nổi giận. Hoang mang vì trình độ thông tin kém; nổi giận vì cảm thấy có sự quanh co.
Tôi cho rằng có sự ép cung và anh Nguyễn Chí Đức đã hèn nhát. Nhưng với kinh nghiệm của mình, tôi không tin anh Đức lại có thể xử sự như vậy. Chắc chắn có điều gì không minh bạch, không thoả đáng ở đây. Và điều tôi cảm nhận đã đúng. Chiều nay, tôi nhận được thông tin thế này (có cả bằng lời nói):
------------------
*****
con giun bị xéo tơi tả rồi!
Trả lờiXóa