Trong bài “Trung Quốc tập trận để động binh, bảo vệ tàu khoan dầu xâm lấn lãnh hải Việt Nam và Philippin”, có một bác Nặc danh để lại một comment có nội dung sau và kèm theo là một bài thơ.
Đồng cảm với bác Nặc danh, chủ Blog làm một bài thơ để chia sẻ cùng bác và bạn đọc.
NỖI BUỒN CHUNG
Những cánh tay các chú rắn chắc
Những khuôn mặt các chú cúi gằm
Các chú không dám nhìn bà con cô bác
Không dám nhìn những đôi mắt trẻ thơ các cháu
Chú giấu nỗi buồn của người trai Đất Việt
Trước cảnh nước nhà vấn nạn xâm lăng
Các chú hiện thân là bức tường rào
Ngăn cản bà con, chở che cho phía giặc
Cháu thương chú - làm chắn tường bắt buộc
Chú cháu cùng buồn cho Đất mẹ Việt Nam.
Biển Đen.
Đồng cảm với bác Nặc danh, chủ Blog làm một bài thơ để chia sẻ cùng bác và bạn đọc.
---------------------------------
Nặc danh nói...
Anh Quý ơi, bên Bauxit (Nguyễn Huệ Chi), có bài "Nỗi buồn ngày 05/06" của t/g Nguyễn Thị Từ Huy, hay thật, buồn thật.
NỖI BUỒN CHUNG
Những cánh tay các chú rắn chắc
Những khuôn mặt các chú cúi gằm
Các chú không dám nhìn bà con cô bác
Không dám nhìn những đôi mắt trẻ thơ các cháu
Chú giấu nỗi buồn của người trai Đất Việt
Trước cảnh nước nhà vấn nạn xâm lăng
Các chú hiện thân là bức tường rào
Ngăn cản bà con, chở che cho phía giặc
Cháu thương chú - làm chắn tường bắt buộc
Chú cháu cùng buồn cho Đất mẹ Việt Nam.
Biển Đen.
Có nỗi đau nào hơn thế?
Nguyễn Hữu Quý
Em bé ngước nhìn ánh mắt chăm chăm
Còn chú công an cúi đầu nhẫn nhịn
Ai đã ngăn lòng người dân nước Việt
Khi quân thù dày xéo Biển Đông?
“Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”
Lời dạy tiền nhân lẽ nào chẳng nhớ?
Kẻ nào u mê cam phận làm tôi tớ
Ngăn cách lòng người khi vận nước nguy nan?
Nước Việt Nam lịch sử mấy nghìn năm
Đã có bao giờ sợ xâm lăng đến thế?!
Ánh mắt trẻ thơ để lòng người đau nhói
Thẹn với mình, nhục với non sông!
Thẹn với mình, nhục với non sông!
11.6.2011
-----------------------------------------------------------11/06/2011
Nỗi buồn ngày 5 tháng 6
Nguyễn Thị Từ Huy
(Ảnh lấy từ internet)
Chú ơi, nhìn cháu nè! Nhìn cháu đi, chú ơi! Nhìn mắt cháu nè. Cháu buồn lắm. Cháu biết chú cũng buồn. Chú buồn lắm. Cái hàng rào này độc ác quá, nó ngăn cách chú cháu mình. Nhưng nó không ngăn cách được nỗi buồn của hai chú cháu. Sáng nay chủ nhật, lẽ ra cháu được đến Thảo Cầm Viên chơi, nhưng mẹ nói rằng cháu sắp mất chỗ chơi rồi, sắp mất cả trường học, cả chỗ ở nữa, cháu phải đi đến đây cùng mẹ để bảo vệ. Chú sẽ giữ Thảo Cầm Viên cho cháu và cho các bạn cháu, phải không chú? Nhìn nỗi buồn của cháu nè chú ơi. Chú muốn làm cháu cười nhưng không làm được nên chú tránh nhìn cháu. Chú nhìn xuống đất, chú gửi nỗi buồn xuống đất. Đất này là của mình. Sao mình cứ phải khổ sở vì cái hàng rào. Chú ơi nhìn cháu đi nè, chỉ cần chú nhìn cháu là nỗi buồn sẽ bay lên trời bay đi khắp nơi.
Cháu ước những người lớn khác hiểu được nỗi buồn của chú và cháu!
Cháu ước mọi người lớn đều biết buồn như chú và cháu!
N. T. T. H.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.
------------------
*****
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét