Nguồn: Blog Dangnba
Quá nửa đời người không phải riêng tôi mà hàng triệu người sống ở những năm tám mươi của thế trước, cuộc sống đầy khó khăn gian khổ, cái gì cũng thiếu thèm khát mọi thứ. Từ chiếc kim khâu, cái khăn rửa mặt nhỏ là thế mà cũng phải bình xét chia nhau, quần dài không biết bao lần đằng trước quay đằng sau, áo dài trở thành áo cộc tay để lấy miếng vá…chỉ mong có một bữa cơm no chứ đâu dám mơ cuộc sống thiên đường ông Max đặt ra. Còn ngày hôm nay cuộc sống quá dư thừa chẳng thiếu một cái gì, không phải đi đâu xa “có tiền là có tất cả” nhất lại sống ở Hà Nội. Thịt bò, cá hồi, rượu ngoại… nhập khẩu từ Mỹ, Nhật Bản, Pháp.. cũng chẳng thấy ngon. Ăn một hai lần không còn thèm nữa.
Hôm nay cái thiếu, cái thèm không phải là vật chất, trong các cuộc họp từ cơ sở tới cấp cao nghe các “đồng chí” của ta chỉ thấy khen nhau, bới tìm thành tích có được để đưa ra tung hứng, dù rất nhỏ chẳng là gì để kết luận đánh giá công lao của chỉ đạo sáng suốt. Chẳng bù cho ngày xưa trong chiến tranh đại đội của tôi thức cả đêm để mổ xẻ nhau sau tìm nguyên nhân thất bại của trận đánh, ai cũng tự nhận khuyết điểm về mình. Cái ngày ấy bây giờ không còn nữa. Lúc nào cũng chỉ thèm nghe một lời nói thật sao khó thế.
Thịt bò nhập khẩu |
2 nhận xét:
- Người Việt Nam chúng ta cũng đã bị bưng bít, dối trá, chưa bao giờ được nghe gì là sự thật từ lâu rồi
- Bây giờ để được nghe một lời nói thật từ các "đồng chí" còn khó hơn cả hái sao trên trời. Cái ngày xưa ấy đâu rồi Và tôi hóa đá cây đời... lặng im.
------------------
*****
Anh muốn được nghe nói thật ư? Hãy đưa phong bì.
Trả lờiXóa