Nguồn: Blog Phạm Viết Đào
Ghi chép về cuộc biểu dương thái độ của người Hà Nội sáng nay 5/6/2011 trước cửa Đại sứ quán Trung Quốc…
Phạm Viết Đào.
Sáng nay ngày 5/6/2011, khoảng 7 h 30 lượn một vòng quang vườn hoa Cửa Nam, tạt qua trước cửa Đại Sứ quán Trung Quốc tại 49 Hoàng Diệu; mình thấy người vẫn còn thưa thớt chưa thấy có không khí biểu tình…Chỉ 15 phút sau, khi vòng xe lại, kịp đẩy xe lên vỉa hè phía đường Trần Phú, mình đã thấy khoảng 2000 người dân Hà Nội túa ra từ các quán cóc, quán café xung quang kéo nhau đến đoạn công viên trước cửa Đại sứ quán Trung Quốc.
Những người kéo đến phần lớn đều là thanh niên trai tráng, có cả nhiều người luống tuổi; nhiều người mặc áo đỏ có ngôi sao vàng năm cánh, mang theo cờ và băng jôn và những biểu ngữ đủ loại chất liệu, trên ghi những dòng chữ biểu thị thái độ dận dữ trước hành vi gây hấn của Trung Quốc thời gian vừa qua trên Biển Đông…
Những người đến đây để bày tỏ thái độ đều có hành vi lịch sự, nhã nhặn từ ăn mặc đển cử chỉ lời nói…Chắc mọi người đều hiểu là cần nên tránh có những hành động quá khích, dễ tạo cớ cho cảnh sát giải tán xua đuổi, không cho tập trung đông trước của Đại sứ quán Trung Quốc…
Theo những người am hiểu về phong thủy Hà Nội thì, khu đất tại 49 Hoàng Diệu là nơi xây dựng Thiên Đàn, Đài Thiên văn hay còn là Đàn kêu trời xưa; Mỗi khi đất nước gặp thiên tai, địch họa thì vua sẽ đến chỗ 49 Hoàng Diệu mà kêu trời, để trời ra tay cứu thế. Có lẽ do biết rõ vị thế của lô đất 49 Hoàng Diệu nên khi 2 nước lập quan hệ ngoại giao, Trung Quốc đòi bằng được lô đất này để lập Đại sứ quán , chắc là để chặn con đường kêu trời của Việt Nam…Việt Nam muốn kêu trời phải qua Đại sứ quán Trung Quốc; Đại sứ Trung Quốc nghiễm nhiên trở thành ông canh giữ cửa kêu Trời của Việt Nam…
Không khí bắt đầu nóng lên, mặc dù đám đông vẫn giữ được trật tự; bắt đầu bằng việc công an yêu cầu những ai để xe trước khu vực này phải đưa đi nơi khác, chắc sợ chứa đồ khủng bố…Thấy mọi người đến đông, cảnh sát được bổ sung lực lượng cùng với những trật tự viên đeo băng đỏ; nhiều người đoán họ là công an xăng xái chụp ảnh và len lỏi vào số đông để giải thích, yêu cầu mọi người nên giải tán, sơ tán lòng yêu nước đi ra chỗ khác…
Đã bắt đầu đôi co đấu lý giữa những người tham gia bày tỏ thái độ với công an, với những người được giao giữ trật tự. Nội dung xoay quan việc tại sao tôi lại không được đứng đây, đây là công viên cơ mà…Mặc, những người giữ trật tự đã giăng một cái giây xanh đọt chuối, do lực lược 113 xen vào lùa xua đám đông lùi dần về phía tượng ông Lê Nin…Đám đông chỉ hô hào, hát, kêu gọi cảnh sát cho phép người Hà Nội được đứng trong bóng râm để bày tỏ lòng yêu nước, phản đối hành động ngang xương của Trung Quốc nhưng vô hiệu. Họ bị lùa như đàn vịt và cũng không ai có hành động gì để phản kháng, đôi co vì sợ những ông giữ trật tự mặt đằng đằng sát khí kia, họ chỉ đấu, độp lại một vài câu…
Mình quan sát thấy có cả người nước ngoài đến để xem có lẽ họ là nhà báo, một người Nhật và một người phương tây…
Cuối cùng thì lực lượng cầm dùi cui lấn tới, đẩy xô đám đông ra tận đường Điện Biên Phủ, đoạn quảng trường trước tượng ông Lê Nin…Trời bắt đầu nắng gắt, và người biểu tình đành quay lui theo lệnh của dùi cui và sợi giây lùa vịt… Đám đông liền quay ra đi diễu hành hướng về phía Bờ Hồ…Vừa đi vừa hát vang những bài ca yêu nước. Mình lớn tuổi chỉ ngồi ở quán giải khát ở 28 Điện Biên Phủ quan sát từ xa...
Từ bên kia đường Nguyễn Tri Phương, đám đông lại tụ lại trước Bảo tàng quân đội, ước khoảng 500 người; họ lại bị xua, đoạn đường Điện Biên Phủ qua đây cũng bị chặn 2 đầu; mình quan sát thấy có lộn xộn, xô đẩy, nghe mọi người kháo nhau có 2 người bị bắt đẩy lên xe…
Mình chỉ ngồi được một chốc với mấy ông bạn quen; có ông có tới 3 thế hệ tham gia: bố, con và cả cháu nữa…Rồi quán giải khát cũng yêu cầu phải đóng cửa, sắp bàn ghế vào nhà. Mình chứng kiến một ông lớn tuổi, đầu đội mũ bảo hiểm, tay cầm cờ, từ phía Trần Phú tiến tới liện bị chặn lại; thế là mọ người bị dồn lại vài chục người trước quán giải khát…Lại tiếp tục lời đôi co yêu cầu phải ra về và lời đối chất tại sao chúng tôi phải về, tại sao chúng tôi không được bày tỏ thái độ trước hành động ngang ngược của Trung Quốc…
Những công an vẫn mặc kệ, có lẽ vì nhìn thấy nhiều người lớn tuổi xúm lại nên lực lượng công an không dám mạnh tay. Một chị tỏ ra bức xúc phân trần trước lời nói của một vị giữ trật tự nói với chị: Muốn yêu nước thì ra mặt trận mà đánh nhau, không được lôi thôi ở đây…Cáu sườn, ông bạn có 3 thế hệ ra xem biểu tình ngồi cạnh mình xông ra: này cái thằng kia, sau mày ăn nói vô lễ, ngu thế…Thấy thái độ của ông, đám công an tuổi trạc con cái không dám hung hăng…Mọi người cứ cò cưa đứng vậy. Một lúc sau một công an trẻ tuổi tới nhã nhặn: các bác định đứng đây đến bao lâu?
-Ơ kia đây là đất nước của tôi, thành phố của chúng tôi, vỉ hè của chúng tôi, chúng tôi đứng để tỏ thái độ phản đối Trung Quốc chứ có làm gì mất trậ tự đâu…
Không quay sang dọa được đám đông, những người giữ trật tự quay sang bắt nạt chủ quán, yêu cầu đóng cửa quán…Vì trời nắng, mọi người chỉ đứng một chốc rồi cũng tản ra…Một người trẻ tuổi đến rỉ tai mình: Cái cô đứng phía sau nghe ngóng các bên cãi nhau là người Trung Quốc đấy; cháu mấy lần vào Đại sứ Trung Quốc xin viza nên quen mặt. Mình liền tiến lại hỏi: Chị là người Trung Quốc à ? Định hỏi vài câu nhưng cô ta chối và tìm cách lỉnh ra chỗ khác...
Thấy đám đông đã vãn, mình quay xe về nhà để viết bài thì nhận được điện thoại của ông bạn lúc nãy: Ông quay lại ngay, đám đông lại quay lại khu vực vườn hoa Cửa Nam. Mình lại copy vội dữ liệu trong máy ảnh ra; sáng nay chụp và quay hết cả thẻ nhớ…
Lên đến nơi thì thấy đám đông cũng đã bị lùa đi; chỉ thấy công an, cánh sát và số trật tự viên là vẫn còn đứng chật cứng các góc đường…
Tình cảm xưa nay vẫn là thứ khó điều chỉnh, cân đong đo đếm, định lượng được. Quan sát thái độ những người đến để bày tỏ thái độ, tình cảm của mình trước hành động nước lớn của Trung Quốc, mình nhận thấy, ở Việt Nam để điều chỉnh loại tình cảm thiêng liêng và cao thượng, tình cảm yêu nước, các cơ quan chức năng đã huy động một lực lượng chức năng hùng hậu với dùi cui và các công cụ nghề nghiệp để giám sát, canh chừng và xua đuổi.
Đối với những người dân lương thiện, họ yêu nước quả là điều đáng quý; thế nhưng nếu họ muốn bày tỏ lòng yêu nước thì chỉ có thể ở trong nhà, tại các diễn đàn được sắp đặt sẵn theo một kịch bản nào đó; còn nếu họ muốn bày tỏ thật lòng mình tình cảm này thì hình như không có chỗ; tình cảm yêu nước hình như đang bị cái “cơ chế xin-cho” nghiệt ngã siết chặt đến lè cả lưỡi…
Muốn yêu nước anh phải xin tôi, phải được tôi cho phép ?! Nếu không anh đem cái thứ đó đi đâu thìu đi, chớ có làm phiền tôi…
Với cái đà này các cơ quan chức năng rất dễ đi đến chỗ đối đầu với số đông dân chúng đang bị bức xúc vì nhiều nguyên nhận có thật của của sống? Tại sao lai làm mọi cách để ngăn chặn số đông đến đây để bày tỏ thái độ? Nếu họ muốn giữ trật tự, sao không đứng ra tổ chức một số cuộc tại Nhà hát lớn, phát giấy mời cho ai muốn yêu nước, muốn phản đối Trung Quốc thì đến đó mà hát, mà ca…Nếu không họ để cho số đông vào một góc, hạn trong một hai giờ bay tỏ thái độ xong rồi ra về…
Nhiều người đặt dấu hỏi: Phải chăng ông nào đó bị Trung Quốc giật giây ? Hay sợ Trung Quốc ngửa bài ra thì gay nên phải tìm cách không cho dân bày tỏ thái độ của mình ???
P.V.Đ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét